Ước mơ rất đa dạng, mỗi người một khác, nhưng có lẽ đều hướng đến một điều gì đó tốt lành và bình an. Có những ước mơ đơn sơ giản dị, nhưng cũng có ước mơ cao sang. Có thể đó là hai trái tim vàng trong một mái ấm gia đình, hoặc hơn thế nữa là gia đình hạnh phúc, thành đạt, có nhà lầu xe hơi... Nhưng đặc biệt hơn, có những ước mơ “đẹp” không mấy ai ước, ít người mơ đó là ước mơ thành một tu sĩ, linh mục để ngang qua đó họ kết hợp mật thiết với Đức Kitô và hiến thân phục vụ tha nhân bằng đời sống thánh hiến.
Cách đây vài hôm, có người email cho mình và nói rằng, những người muốn dâng mình cho Chúa bằng đời sống tu trì là những người có ước mơ "đẹp". Nghĩ đi nghĩ lại thì thấy đúng thật, không những đẹp mà đó còn là một ước mơ cao trọng, một ước mơ của sự cho đi tất cả để đến với Chúa và tha nhân. Những con người đó đã luôn làm mình ngưỡng mộ, kính trọng cách đặc biêt. Nghĩ về họ, nhìn lại mình phần nào đã gợi cho mình những tâm tư, suy nghĩ... xin được chia sẽ phần nào những suy tư đó:
Con người không ai không luôn khao khát được sống hạnh phúc, với lòng khao khát đó thúc giục chúng ta đi kiếm tìm hạnh phúc. Hơn thế nữa, tự đáy lòng của con người luôn ước ao có được một cuộc sống bình an, vui tươi, không lo âu buồn phiền, không đau khổ oán than. Ai cũng muốn an bình hơn là bất hạnh, giàu sang hơn là nghèo nàn, nụ cười hơn là nước mắt… Để đạt được niềm khát vọng đó, người ta luôn tìm cho mình một lẽ sống, một lý tưởng với những ước mơ riêng trong cuộc đời. Với những mục đích đó sẽ đông lực giúp họ vượt qua mọi chông gai và can đảm chấp nhận mọi nghịch cảnh. Có một lý tưởng để theo đuổi, có một lẽ sống cho cuộc đời thì đó là niềm hạnh phúc lớn lao nhất của con người trên trần gian. Và phải chăng những người bất hạnh chính là những người không lý tưởng, sống không mục đích, và càng không biết mình sẽ đi về đâu?
Đích thực của cuộc sống tu hành là một lối sống
coi tiền tài, danh vọng và những thứ ở trần gian như một thoáng mây bay. Vẫn biết
rằng, một nhu cầu cho cuộc sống luôn cần đến những cái đó. Nhưng chỉ xem đó là
phương tiện, và sử dụng trong giới hạn nào thấp nhất có thể. Cùng đích của họ
không nằm ở tiền bạc,danh vọng. Hạnh phúc của họ không đặt ở trần gian này. Vì
tự chúng không thể lấp đầy sự trống vắng, thiếu hụt trong tâm hồn, tự chúng
cũng không mang lại cho ta sự sống vĩnh cửu.
Nhiều người cho rằng, "Tu là cõi phúc, và tình là dây oan".
Có phúc hay oan là tùy vào quan niệm,
suy nghĩ của mỗi người. Ở bậc sống nào cũng có những hoang mang, lo lắng và những
khó khăn riêng. Đi tu thì có cái khó, cái vất vả của người đi tu, ở đời thì lại
có cái khổ, cái mệt nhọc của người đời. Không ai dám dám chắc cuộc sống này hơn
cuộc sống kia. Dĩ nhiên, tu là cõi phúc nếu chúng ta thực sự biết nhìn ra được
hướng đi chân thật của mình và sống đích thực một người tu hành trọn vẹn trong
Lời Chúa. Trái lại, tình là dây oan, khi người ta đi trái với định luật yêu
thương, đi ngược lại với Lời Chúa, với đạo đức, lười biếng vun đắp và xây dựng
tình yêu.
Vì thế,
điều quan trọng là mỗi người biết nhận ra được thánh ý của Thiên Chúa muốn gì ở
nơi chúng ta. Hơn thế nữa, chữ "TU" ở đây phải hiểu một cách tổng
quát hơn. Nhiều người lầm tưởng rằng, tu đây là phải đi vào dòng, vào chùa,
chon chặt mình trong bốn bức tường. Nhưng theo cách nghĩ của bản thân thì tu có
nghĩa là tu sửa đức hạnh, tu chí làm ăn, tu tâm luyện tính, bớt đi tính mê nết
xấu, ăn ở có đạo đức, biết yêu thương, tha thứ, siêng năng việc bổn phận… Đó là
cội nguồn của mọi hạnh phúc, gốc rễ của mọi bình an trên đời.
Cuộc sống tu trì không thiếu những chông
gai khó bước. những rào cản khó qua, những cám dỗ khó lòng từ bỏ…Nhưng người đời
thường nói, "Biết vậy đi tu cho đỡ
khổ, như các cha các thầy đâu cần phải lo lắng gì đâu mà khổ. Vì chỉ có chúng
ta lấy vợ gã chồng mới bị khổ." Có lẽ vậy, nhưng không hẳn là vậy, các
cha các thầy không cần phải lo cho vợ cho con. Nhưng làm sao các Ngài có thể
yêu một Thiên Chúa vô hình. Làm cách nào để đáp lại những nhu cầu của Ngài đòi
hỏi. Làm sao các Ngài có thể nuôi dưỡng và hướng dẫn những linh hồn Chúa trao.
Vì tư tưởng của Thiên Chúa thì không giống như tư tưởng của loài người. Điều
tôi muốn làm chưa chắc gì là điều Chúa muốn. Lắm lúc cứ tưởng rằng làm như thế
này thì sẽ đẹp lòng Chúa, nhưng nhiều lúc lại khắc hẳn.
"Cuộc
sống tu trì là một cuộc tử đạo liên lỉ." Thật vậy, không những phải tử
đạo bằng việc tuyên giữ ba lời khấn thánh: từ bỏ ý riêng, khước từ tự do định
đoạt mọi sự, và hy sinh tình yêu vợ chồng. Trong đời sống thường ngày, trong từng
giây phút người tu sĩ luôn phải cố gắng hy sinh, dứt dần những đam mê, tránh xa
những dịp tội, bỏ đi con người cũ, sống với con người mới và kết hợp mật thiết với
vị Hiền Thê của đời mình. Cuộc đời tu sĩ được ví như một chiếc thuyền chạy ngược
dòng. Phải chèo luôn luôn không được dừng lại, không được thả trôi theo dòng chảy.
Họ phải vượt qua trước hết với sức của chính mình, trong sự cô đơn của đời tu
theo lối nghĩ của người đời, nhưng họ sẽ được ơn Thánh Chúa là động lực, là sức
mạnh nếu họ luôn kết hợp với Ngài.
Luôn luôn tin tưởng, cậy trông và phó
thác, thì không có thử thách nào là không vượt qua, không có điểm cao nào mà
không thể vươn tới, không có cám dỗ nào níu kéo lại được. Nếu người tu sĩ luôn
tâm niệm một câu châm ngôn bất hủ của Chúa Giêsu, "Ai muốn theo ta, thì hãy vác thánh giá mà theo ta" (Lc
9,23). Dựa vào những lời tâm huyết này, đời tu sĩ không thể tránh những Thánh
giá đau khổ, mà trái lại phải tập yêu Thánh giá nhiều hơn. Xem đó như là niềm
vui, niềm tự hào vì chính Thánh giá đã giúp mình trưởng thành, nên người và nên
giống Đức Kitô.
Dù muốn dù không, lý tưởng của người tu sĩ
chính là kề vai vác Thánh giá với Chúa lên đồi canvê, bước trọn vẹn con đường
Ngài đã đi qua. Vẫn biết rằng, Thánh giá còn là trường dạy sự khôn ngoan, nhưng
con người lại có những yếu đuối, nên đôi khi vẫn cảm thấy sức nặng của cây Thập
giá vượt quá sức mình. Vì thế, không thiếu những chán chường trống rỗng, những
lúc thất vọng ê chề, có khi muốn buông xuôi tất cả, đôi lúc như lần mò trong
đêm tối mà không biết đâu là ánh sáng. Nhưng với niềm tin tưởng tuyệt đối vào
Tình yêu của Chúa, Ngài sẽ giúp ta vượt qua vì “Tất cả mọi sự đều có thể” (Lc 18,27).
Tình
yêu với Thiên Chúa kỳ lạ và ngược với tình yêu của con người: ở đời khi hai người
yêu nhau thắm thiết, thì họ luôn cho nhau những sự ngọt ngào tha thiết, trao
cho nhau những tình cảm, tâm tư, chia sẽ với nhau những lúc vui, cùng động viên
nhau trong khi sầu, cùng nắm lấy tay nhau trong khó khăn và mỉm cười cùng nhau
khi vui vẻ, hạnh phúc… Nhưng tình yêu với Thiên Chúa thì khác, khi Chúa yêu ai
thì Ngài luôn gửi Thánh giá đến cho người đó. Thánh giá của vất vả, nặng nề. Thánh giá của những hy sinh,
từ bỏ. Thánh giá là những tâm hồn tan nát cần được chữa lành… Vậy muốn làm bạn
với Chúa thì trước tiên phải kết bạn với Thánh giá. Nếu ai mà không yêu Thánh
giá thì không xứng đáng làm môn đệ Chúa.
Quả vậy,
chính những người đi trước đã minh chứng rằng: Thập giá chính là vinh quang, là
Tình yêu, là sự sống bất diệt của những ai tin vào Đức Kitô. Hơn thế nữa, với
những tu sĩ thì đó còn là một mối tình, mối tình với Thánh giá, mối tình trọn hảo
mà ít người dám ước mơ, ít kẻ dám thổ lộ, không mấy ai dám tỏ tình.
Trong gian nan thử thách mà người tu sĩ
không chiếm được niềm tin tuyệt đối vào Thiên Chúa thì không thể đứng vững trước
mọi nghịch cảnh. Trên hết mọi sự, ước mơ “đẹp” đó sẽ đẹp khi người tu sĩ luôn
quên đi chính mình mà sống cho Chúa và tha nhân. Vì thế, đời tu sĩ trước hết phải luôn kết
hợp mật thiết với Chúa, để nhờ đó họ có thể đem Chúa đến cho mọi người.
Lạy
Chúa, xin Ngài ban thêm nghị lực, sự trung thành và bình an cho những thân phận
yếu đuối, mỏng dòn của những con người có ước mơ “đẹp”. Để qua đó, họ can đảm,
hy sinh, vượt lên mọi hoàn cảnh để đạt được ước mơ. Từ đó rồi họ trung thành với
ước mơ “đẹp” trong hạnh phúc, bình an đích thực nơi trần thế này và đạt đến sự
sống viên mãn ở đời sau.
J.B Lê Đình Nam
No comments:
Post a Comment