Đức Maria – người Mẹ của mỗi chúng ta

Khi nhắc đến mẹ, người ta luôn nghĩ đến những hình ảnh suốt ngày “dãi nắng dầm sương”, hy sinh, tần tảo vì đàn con. Đó là hình ảnh người mẹ mộc mạc chất phác, đơn sơ và giản dị nhưng luôn ấp ủ tình thương chứa chan. Tình mẹ dành cho con luôn thật cao đẹp và chẳng bao giờ ngưng. Tình yêu đó của người mẹ được ví “như nước trong nguồn chảy ra”.

Người mẹ trần thế luôn gắn liền với những hy sinh trải rộng suốt cuộc đời. Đó là những giọt mồ hôi tưới mát đời con. Đó là những đêm thức trắng với lời ru đưa con vào đời. Đó là những chịu đựng để nuôi con khôn lớn từng ngày. Đó là những âm thầm, im lặng để con được hưởng trọn niềm vui… Cuộc đời người mẹ trần gian là thế, còn người Mẹ thiên quốc – Mẹ Maria, Mẹ của mỗi chúng ta thì sao?

Viết cho Em: Sân ga kỷ niệm

Có lần được hỏi: Nơi nào trên mảnh đất xứ người này để lại trong Em nhiều ký ức và cảm xúc nhất? Em vội đáp: “Đó là sân ga, nơi điểm đến và điểm bắt đầu của đời du học sinh, đồng thời là nơi chất chứa bao nhiêu kỷ niệm khó phai”…

Thật thế, những ngày còn ở Việt Nam chắc hẳn hai từ “sân ga” khá là xa lạ đối với nhiều người, đặc biệt là người trẻ mới lớn như Em. Nhưng bây giờ hai từ đó đã trở nên quá thân quen khi Em bước chân đến một đất văn minh và hiện đại như xứ sở Căng Gu Ru này. Sân ga đã trở nên nơi quen thuộc đến lạ thường khi nó trở thành điểm xuất phát và kết thúc từng ngày sống của một du học sinh xa nhà như Em.

Viết cho Em: Bình yên!

Quen biết Em không phải là lâu, gặp gỡ cũng chẳng phải là nhiều, nhưng những gì Em đã và đang sống, đang suy nghĩ, đang cảm nhận và đang tiếp tục bước đi là điều khiến tôi không khỏi cảm phục Em, một cô gái du học xa nhà chớm tuổi thanh xuân...

Em là cô bé với độ tuổi đôi mươi, luôn vui vẻ và hồn nhiên như bao bạn bè cùng trang lứa. Cuộc sống xa nhà với bao khó khăn và thách đố đã và đang trải qua với Em cũng giống như những bao du học sinh nơi đây. Tự thân mưu sinh tự lập trên mảnh đất mới này đã lấy đi không ít những nét thanh xuân của Em cũng như bao cô gái du học sinh.