(Suy niệm 22.12)
Đức Kitô không những đến trần gian để giao hòa con người với Thiên Chúa, mà Ngài còn là kiểu mẫu của con người đã được giao hòa. Ngài đến đế mang hơi ấm Tin Mừng đến cho nhân loại. Tin mừng ấy chính là con người được cứu rỗi, được yêu thương, và không có gì phù hợp với Tin mừng cho bằng thái độ phấn khởi vui tươi trong cuộc sống.
Đức Maria là người đầu tiên đón nhận Ơn Cứu độ. Thái độ của Maria chính là gương mẫu cho mỗi một người Kitô hữu. Mẹ đã mau mắn đáp lời thưa xin vâng để công trình Cứu độ của Thiên Chúa được hiện hữu. Mẹ đã ra đi đến với Isave để báo tin vui, và trong một giây phút gặp gỡ thiêng liêng ấy, Mẹ đã để cho lời ca của cả một dân tộc được hát lên. Bài ca ấy qua muôn thế hệ được Giáo hội lấy làm chính lời kính của mình.
Trong Giáo hội và cùng với Giáo hội, mỗi Kitô hữu cũng được mời gọi để không ngừng hát lên và sống bài ca ấy giữa muôn vàn nghịch cảnh của cuộc sống. "Linh hồn tôi ngợi khen Chúa, Thần trí tôi hớn hở trong Đấng cứu độ tôi", đó phải là bài ca luôn được cất lên nơi cõi lòng của mỗi người trong từng phút giây của cuộc đời, cách riêng khi Giáng sinh đang cận kề.
Ngôi Hai Thiên Chúa đã đến trần gian nơi Mầu nhiệm Giáng sinh, không lẽ là người Kitô hữu, chúng ta không đáng vui mừng vì biến cố thiêng liêng này? Thật thế, không vui sao được khi biết rằng mình được Thiên Chúa yêu thương và cứu chuộc bằng chính máu Con Một của Ngài. Không vui sao được khi biết rằng nơi người Con Một ấy, chúng ta tìm được ánh sáng chân lý, tia sáng hy vọng và cội nguồn bình an. Không vui sao được khi biết rằng trong hành trình về Nhà Cha, có biết bao người cùng tiến bước với chúng ta.
Cho dẫu dòng đời còn lắm chông gai nhưng uớc gì niềm vui Ơn Cứu độ luôn tràn ngập tâm hồn chúng ta; ước gì niềm vui Giáng sinh luôn đồng hành cùng ta trên mọi nẻo đường đời; và ước gì cùng với Đức Maria, lời kinh muôn thuở của chúng ta luôn là lời ca tán dương Chúa trong từng giây từng phút của cuộc sống.
J.B Lê Đình Nam
No comments:
Post a Comment