Một
vài cảm nhận về những người con tại hai giáo xứ Vinh Hòa và Tân Hòa đã phải rời
bỏ quê hương, rời bỏ nơi “chôn rau cắt rốn” của mình vì cuộc sống mưu sinh nơi
vùng Tây Nguyên đồi núi, hoang sơ.
Tôi biết tôi tin vào ai
(2Tm 1,12), đó là câu Lời Chúa trong Năm Đức tin của giáo phận Ban Mê Thuột
đươc treo trước cửa chính tất cả các nhà thờ trong giáo phận mà tôi bắt gặp khi
tôi đặt chân đến vùng đất này. Một chuyến đi vỏn vẹn hai ngày, nhưng đã để lại
trong tôi nhiều suy nghĩ về đời sống, tình cảm, con người… và đặc biệt là về Đức
tin của những người Kitô hữu ở hai giáo xứ Vinh Hòa và Tân Hòa nơi vùng đất
Trung Hòa, cách thành phố Ban Mê Thuột khoảng 15km.
Qua những người bạn tôi được biết đây là hai giáo xứ của những người con giáo phận Vinh, di cư vào làm ăn, sinh sống và định cư ở đây từ những năm 1954. Dù đã xa đất Mẹ khá lâu, nhưng những người dân nơi đây vẫn giữ được những truyền thống quý báu, đặc trưng của người dân Nghệ - Tĩnh. Về đây, tôi như được trở về với quê hương của mình bởi được nghe những giọng nói nặng trĩu nhưng đậm chất xứ Nghệ, những từ ngữ quen thuộc hay nói cách khác là “từ điển riêng” của người Nghệ - Tĩnh.
Điều làm tôi ấn tượng đầu tiên đó là đời sống đạo ở nơi đây. Có lẽ, không phải tự hào về người con giáo phận Vinh, nhưng lịch sử cũng đã phần nào cho thấy, đời sống đạo của giáo dân Nghệ - Tĩnh - Bình rất mạnh mẽ, phát triển và hiệp nhất. Nhưng điều đó còn đặc biệt hơn khi tôi được chứng kiến đời sống đạo của những người con giáo phận di cư nơi miền đất mới. Có thể, tôi không rõ về những ngày đầu họ đặt chân lên mảnh đất mới này, một nơi xa xôi với quê hương, một nơi miền cao nguyên khắc nghiệt, một nơi hoang vu giữa núi rừng mịt mù. Có lẽ sẽ có nhiều khó khăn, vất vả, sẽ có nhiều thử thách, gian truân… trong đời sống thường ngày cũng như đời sống tâm linh. Nhưng trái lại, họ đã biến mảnh đất hoang sơ này thành một vùng đất màu mỡ, phát triển về mọi mặt. Đời sống được nâng cao, các nhu cầu cần thiết được đáp ứng đầy đủ, trở thành một vùng phát triển hơn so với các vùng lân cận. Không những về đời sống vật chất mà đời sống tâm linh, đời sống người Kitô hữu nơi đây còn phát triển mạnh mẽ hơn.
Dù rằng bận rộn với công việc làm ăn, trồng trọt, chăn nuôi, nhưng những thánh lễ sáng, những giờ kinh tối ở đây người tham dự rất đông. Được biết ngày cách đây gần hai năm, vì sự phát triển về số lượng giáo dân cũng như đời sống Đức tin ngày một lớn lên. Cho nên để đáp ứng đầy đủ nhu cầu cũng như dễ dàng trong việc mục vụ và chăm sóc con chiên một cách tốt nhất nên giáo xứ Tân Hòa đã được tách ra từ giáo xứ Vinh Hòa.
Các hoạt động hội đoàn trong giáo xứ nơi đây cũng rất sôi nổi và đông người tham gia. Các tập thể và hội đoàn trong xứ rất đa dạng, tạo điều kiện cho từ già đến trẻ đều có thể tham gia một cách nhiệt tình. Ngoài ra, giáo xứ luôn mở ra các chương trình giao lưu, gặp gỡ và các dịp lễ lớn, các ngày tết để tăng thêm tình đoàn kết và gắn bó trong tình cảm cũng như trong đời sống đức tin.
Tôi cảm nhận được Đức tin của những giáo dân nơi đây vẫn sắt son như xưa và có thể còn lớn mạnh hơn nữa qua những gì họ đã và đang làm. Cũng đã có nhiều thế hệ ra đi, nhưng niềm tin nối tiếp niềm tin, những thế hệ sau vẫn luôn xác tín và tình yêu của Thiên Chúa. Họ vẫn một lòng đặt niềm tin tưởng và cậy trông nơi Ngài.
Điều làm tôi ngạc nhiên
đó là lòng đạo đức và sốt sáng của giới trẻ. Một buổi chiều giữa tuần, sân nhà
thờ đã trở nên chật hẹp nhưng nhộn nhịp và ấm áp hơn khi một lượng rất đông giới
trẻ của giáo xứ đến học giáo lý và tham dự thánh lễ của giới trẻ. Một hình ảnh ít
gặp nơi các giáo xứ nơi các giáo xứ bây giờ. Tôi vui mừng vì cảm thấy những người
trẻ ở đây vẫn còn giữ được những nề nếp, siêng năng tham dự thánh lễ và học
giáo lý một cách nhiệt tình, vui tươi.
Có lẽ vì những truyền
thống tốt đẹp đó mà tôi có cơ hội được gặp những người bạn, những người sinh
viên trong nhóm sinh viên của hai giáo xứ này tại Sài Gòn. Đức tin và lòng mến
Chúa được nuôi dưỡng từ nhỏ nơi giáo xứ kết hợp với tình cảm người cùng quê tha
phương đã nối kết những người bạn trẻ thành một gia đình nơi mảnh đất Sài thành.
Qua đó, họ được gặp gỡ, giao lưu, chia sẽ và củng cố Đức tin của mình trong
nhưng lúc xa nhà, xa quê hương.
Những điều tôi cảm nhận được đã làm cho tôi cảm phục về Đức tin của những người con nơi đây. Những con người xa quê hương vì cuộc sống mưu sinh, đến một vùng đất hoang sơ hẻo lánh, nơi miền cao nguyên đất đỏ bazan với nhiều khó khăn, thử thách từ vật chất đến tinh thần, từ văn hóa đến tâm linh. Nhưng trái lại, trải qua bao thế hệ, họ vẫn giữ cho mình được những bản chất tốt đẹp của những người con Nghệ - Tĩnh và điều quý giá hơn là Đức tin của họ vẫn còn sắt son như ngày nào. Đặc biệt hơn là Đức tin vẫn còn sống động nơi những người trẻ trong hai giáo xứ trước những thách đố của thời đại hôm nay.
Nhìn họ mà nghĩ về quê
hương mình, những người không phải tha phương vì cuộc sống mưu sinh, được sống
trong cái nôi của Đức tin từ thuở ban đầu vậy mà lại đã và đang đánh mất những
giá trị thiêng liêng đó. Cuộc sống đã làm cho những người con nơi quê Mẹ không
còn những truyền thống tốt đẹp, mất dần đi những giá trị quý báu và hơn hết là Đức
tin mờ nhạt dần nơi những thế hệ sau này.
Dù rằng chỉ có hai
ngày, nhưng mảnh đất đó đã để lại trong tôi nhiều suy nghĩ, cho tôi nhiều bài học
và cũng cố thêm đức tin cho tôi. Thiên Chúa vẫn luôn là tâm điểm trong đời sống
của mỗi người, mỗi gia đình nơi đây trong mọi hoàn cảnh của cuộc sống. Chính điều
đó đã làm cho đời sống đạo nơi đây ngày một thăng tiến từ thế hệ này đến thế hệ
khác cho dù có nhiều éo le trong cuộc sống, những khó khăn bởi xã hội và trước tư
tưởng loại bỏ Thiên Chúa của thời đại.
Sau chuyến đi đầy niềm
vui và ý nghĩa, cách riêng là trong Năm Đức tin này đã để lại cho tôi nhiều tâm
tư sâu sắc, những niềm vui hy vọng về Đức tin, về tương lai cho Giáo hội, đặc
biệt là tăng thêm cho tôi niềm tin tưởng vào sự quan phòng của Thiên Chúa. Tôi
cảm thấy những gì họ đang sống, đang hành động, đang suy nghĩ là câu trả lời
xác tín cho đức tin của mình một lần nữa là: Tôi biết tôi tin vào ai (2Tm 1,12).
J.B
Lê Đình Nam
No comments:
Post a Comment