Câu chuyện “Thầy bói xem voi” chắc
hẳn ai trong chúng ta cũng biết đến, nó nhắc nhở mỗi người chúng ta về sự hiểu
biết của con người, đó là một sự hiểu biết có hạn. Hay nói cách khác, không ai có thể biết
hết tất cả mọi sự xung quanh cuộc sống của mình, mỗi chúng ta chỉ biết một phần nào đó mà
thôi!
Một cách nào đó, ai trong chúng
ta cũng có thể “mù lòa” một khía cạnh nào đó của cuộc sống, về vũ trụ, về con
người, về những thực tại thiêng liêng… Chúng ta vẫn nghe nói: Con mắt là cửa sổ
tâm hồn. Đôi mắt thể xác giúp chúng ta nhìn nhận mọi sự xung quanh, xác định đường
đi, hướng đến… Đôi mắt tâm hồn cũng vậy, giúp chúng ta biết những biến chuyển của
thế giới mà con mắt thể xác không thể thấy được, dạy chúng ta làm lành, tránh dữ và giúp định hướng cho những mục
đích, những khát vọng và cùng đích của đời người.
Hôm nay, Chúa Giêsu cũng dùng hình ảnh
của đôi mắt để nói về sự định hướng cuộc đời của chúng ta, bởi vì có thấy được
điểm đến của cuộc đời, chúng ta mới có thể tiến bước, có xác định được cùng
đích của cuộc đời, chúng ta mới có hướng đi. Nếu con mắt tâm hồn bị mờ đi,
chúng ta sẽ chẳng phân biệt được đâu là nẻo chính, đâu là đường tà, và như vậy
chẳng khác nào người mù mò mẫm trong đêm tối. Một trong những thứ có thể làm mờ
mắt tâm hồn chúng ta đó là của cải vật chất. Ngày nay, có lẽ ai cũng thấy được
ma lực vô hình của đồng tiền. Chỉ vì một chút lợi lộc, người ta có thể chối bỏ
và loại trừ nhau. Chỉ vì miếng ăn, người ta có thể bóp nghẹt tiếng nói của
lương tâm.
Giữa cảnh chợ đời bon chen giành giật,
người môn đệ Chúa Kitô luôn được lời Chúa tra vấn và nhắc nhở về cùng đích và ý
nghĩa của cuộc đời. Nếu chết là hết, nếu cuộc sống con người cũng chấm dứt như
kiếp cầm thú, cỏ cây, thì quả thực chỉ còn một thứ lý lẽ hướng dẫn cuộc sống,
đó là cái lý của kẻ mạnh, có một thứ luật định hướng, đó là “luật rừng”. Nhưng
nếu con người có một phẩm giá cao cả vì mang lấy hình ảnh Thiên Chúa, nếu cùng
đích của con người là chính Chúa, thì lúc đó con người chỉ còn một chọn lựa cơ
bản là làm mọi việc dưới con mắt của Thiên Chúa và lấy Ngài làm cùng đích và
gia nghiệp.
Nếu Chúa là cùng đích của cuộc đời
tôi, nếu Chúa là ngọn hải đăng hướng dẫn cuộc hành trình của tôi, thì lúc đó,
tôi phải loại trừ tất cả những gì có thể làm sai lệch lộ trình của mình, cắt
xén những gì níu kéo tôi xa nẻo chính đường ngay, gạt bỏ những trở ngại, nặng nề
của phận người.
Thật vậy, con người không thể làm tôi
hai chủ: con người không thể vừa làm nô lệ cho tiền bạc, vừa chọn Chúa làm cùng
đích. Của cải ở đâu, thì lòng dạ con người ở đó: nếu chúng ta chọn của cải vật
chất làm cứu cánh cho cuộc đời, thì dĩ nhiên lòng dạ chúng ta lúc nào cũng hướng
về đó; trái lại, nếu kho tàng đích thực của chúng ta là chính Chúa, thì mọi
hành động và tư tưởng chúng ta sẽ hướng về Ngài, và chỉ có nơi Chúa, mới có
tình yêu đích thực và hạnh phúc viên mãn.
J.B Lê Đình Nam
No comments:
Post a Comment